i love this poem by lê thị điễm thúy, so im going to translate it in vietnamese
original version:
shrapnel shards on blue water
to my sister lê thi diem trinh
everyday i beat a path to run to you
beaten into the melting snow/the telephone polls
which separate us like so many signals of slipping time
and signposts marked in another language
my path winds and unwinds, hurls itself toward you
until it unfurls before you
all my stories at your feet
rocking against each other like marbles
down a dirt incline
listen
ma took the train every morning
sunrise
from phan thiet to saigon
she arrived
carrying food to sell at the markets
past sunset
late every evening she carried her empty baskets
home
on the train which runs in the opposite direction
away from the capital
toward the still waters of the south china sea
once ba bought an inflatable raft
yellow and black
he pushed it out onto a restricted part of water
in southern california
after midnight
to catch fish in the dark
it crashed against the rocks
he dragged it back to the van
small and wet
he drove us home
our backs turned in shame
from the pacific ocean
our lives have been marked by the tide
everyday it surges forward
hits the rocks
strokes the sand
turns back into itself again
a fisted hand
know this about us
we have lived our lives
on the edge of oceans
in anticipation of
sailing into the sunrise
i tell you all this
to tear apart the silence
of our days and nights here
i tell you all this
to fill the void of absence
in our history here
we are fragmented shards
blown here by a war no one wants to remember
in a foreign land
with an achingly familiar wound
our survival is dependent upon
never forgetting that vietnam is not
a word
a world
a love
a family
a fear
to bury
let people know
VIETNAM IS NOT A WAR
let people know
VIETNAM IS NOT A WAR
let people know
VIETNAM IS NOT A WAR
but a piece
of
us,
sister
and
we are
so much
more
my rough translation:
mảnh vỏ trong biễn sanh
bài tặng cho em tôi, lê thị điễm trinh
mỗi ngày chị đập con đường đễ chạy tới em
đập trong tuyến tan/trong cột đây điện thoại
nó chia chúng ta như tiếng hiệu tan trong thời dan
như biễn chỉ đường ghi trong văn ngữ ngoại
đường chị quanh co uốn thúc, nó phóng tới em
khi nó mỡ ra trước em
tất cả câu chuyện chị trên chân em
rung chuyễn nhau như những hòn bi
rơi xuống một đường đất dốc
hãy lắng nghe
Mẹ lên xe tầu mỗi sáng
trong bình minh
từ phan thiết tới sài gòn
mẹ tới
vác theo đồ ăn để bán trong chợ
hoàng hôn suống
mỗi đêm khuya mẹ chống rỗ không
về nhà
bằng xe lữa nhược chạy
hướng thủ đô
đến nước yên bình cũa biễn đông
một lần ba mua phao thổi phồng
mầu vàng và đen
ba đẫy phao ra khu biễn cấm
ở nam cali
sau nữa đêm
đễ đánh cá trong mù tối
phao đâm (sầm) vào đá
ba kéo nó vào xe lớn
teo tủi và ẫm ước
ba lái chúng mình về nhà
lưng (quy ly?) đến mối nhục
quay xa biễn thái bình dương
cuộc sống chúng mình thủy triều đã vạch
hàng ngày sóng cồn than
đâm đá thạch
vuốt bãi cát
sông vòng quay quay vòng sông
một quả đấm tay
hãy biết điều này về chúng mình
chúng mình đã sống cả đời
giữa biên giới của biễn
trong hy vọng được
kéo buồm vào bình minh
chị nói những điều này
đễ xé nát ra sự lãng quên
cũa những ngày và đêm ở đây
chị nói những điều này
đễ lắp đầy sự lơ đãng
cũa lịch sữ ở đây
chúng ta là mảnh vỏ
thổi đến đây bằng một chiến chanh không ai muốn nhớ
ở một đất ngoại
ôm vết thương đau đớn quen thuộc
sự tồn tại dựa vào
không bao giời quên việt nam chẳng là
một lời
một thế giới
một tình yêu
một gia dình
một sợ hãi
đễ chôn
Cho mọi người biết
VIỆT NAM CHẲNG LÀ CHIẾN CHANH
Cho mọi người biết
VIỆT NAM CHẲNG LÀ CHIẾN CHANH
Cho mọi người biết
VIỆT NAM CHẲNG LÀ CHIẾN CHANH
nhưng là một mảnh thịt
của
chúng ta,
em gái
và
chúng ta là
gấp hơn
nhiều
11.21.2009
Subscribe to:
Posts (Atom)